Cntt-k3
:: Quên mật khẩu? ::

You are not connected. Please login or register

[K] A lovesong without the love [Oneshot/RonMin]

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

dashloknhokEL



Author: dashloknhokEL
Raiting: K
Pairing: RonMin
Catelogu: Sad,Romance
Dislaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về bạn và bạn viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
Status: Completed

A LOVESONG WITHOUT THE LOVE


11.24pm: - Day 0:

Không khí về đêm càng lúc càng lạnh.

Đường phố vắng tanh, không một bóng người, không một tiếng động. Hai bên dãy nhà đều chìm trong bóng tối vắng lặng. Thứ ánh sáng ít ỏi phát ra từ những cây đèn đường không thẻ làm giảm bớt sự ghê rợn của dãy phố về đêm.

Đi chầm chậm qua từng ngôi nhà có kiểu kiến trúc giống hệt nhau, anh đột ngột dừng lại trước cổng một căn nhà 2 tầng, sơn vàng.

Anh đứng dưới gốc cây nhìn lên khung cửa sổ tầng 2. Nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu, anh phóng qua cái hàng rào màu trắng nhanh như cắt.

Mấy ngày vừa qua, tối nào cũng vậy, anh đều đến ngôi nhà này, nhìn lên khung cửa sổ, quan sát thật lâu, và lẳng lặng rời khỏi.

Nhưng ngày hôm nay, lại khác.

Anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng. Nhất định sẽ thành công. Anh, giống như đã tường tận hết mọi ngọc ngách của ngôi nhà này mà đột nhập vào không một chút khó khăn, không một chút sợ sệt.

Phút chốc, anh đã đến được căn phòng có khung cửa sổ ấy.

Mở cửa, nhẹ nhàng. Anh đứng đấy như một bóng đen. Không có hình hài rõ ràng.

Nhìn cái cửa sổ một lần nữa, để kiểm chứng lại căn phòng này đúng là nơi anh cần tìm.

Anh thả từng bước thật chậm, thật nhẹ nhàng đến bên cái giường trong góc phòng.

Ngồi xuống, không một âm thanh vang lên, dù rất nhỏ.

Anh ngắm nhìn gương mặt của con người đang say đắm trong một giấc mơ nào đó. Trìu mến.

Anh tiến lại gần hơn nữa, lấy trong túi ra một chiếc khăn màu trắng.

Rất nhanh, chiếc khăn đã phủ lấy nửa khuôn mặt của người kia.
Con người ấy tỉnh giấc, đôi mắt với hàng mi dài, vốn cong đẹp tuyệt vời dần dần mở ra, và sự hoảng hốt ùa tới ngay sau đó.

Dù đã cố gắng vùng vẫy, con người ấy vẫn không thể thắng nỗi sức mạnh của đôi bàn tay anh đang gì mạnh chiếc khăn.

Anh đã ngồi trên thân hình của con người ấy từ lúc nào.

Cậu lấy bàn tay báu vào vai áo anh, rách một miếng.

Tiếng động cọt két của chiếc giường vang lên một hòi rồi tắt hẳn.

Đôi bàn tay nơi vai áo anh dần dần buông xuống, đơ ra, thuốc mê trong chiếc khăn đã phát huy tác dụng.

Ánh mắt anh thoáng lên một vẻ hạnh phúc mong manh, nhưng đâu đó cũng đang tồn tại sự tội lỗi.

Anh đút chiếc khăn trở lại vào túi, vẫn ngồi lặng nhìn con người bên dưới đăng hôn mê.

“Quả thật là một vẻ đẹp làm say đắm lòng người” – anh nghĩ.

Anh bước xuống giường. Nhẹ nhàng. Lại lấy trong túi ra một chiếc khăn khác. Màu đen.

Anh quấn khăn trùm lên đôi mắt có hàng mi cong ấy.

Gương mặt anh áp sát vào gương mặt cậu ấy.

Rất gần. Dưới ánh sáng lẻ loi của mặt trăng phía trên cao, gương mặt con người ấy càng trở nên toàn mỹ hơn. Đến từng góc cạnh.

Hoàn tất. Anh nhấc bổng người cậu lên tấm lưng chắc khỏe của mình, từ từ rời khỏi căn nhà.

Anh cõng cậu đi suốt, ra khỏi thành phố đến một cánh đồng bạt ngàn, đi vào một con đường mòn nhỏ dẫn đến ngôi nhà của anh.

Trên đường đi, thỉnh thoảng, anh lại ngước nhìn dương mặt cậu đang ngả trên vai anh. Rồi cười.

- Đến khi nào, anh mới có thể cõng em một cách đàng hoàng, chính đáng đây hả, Min?
---------------o0o------------

3 am: - Day 1

Rầm ~

Anh đá cánh cửa màu bạc, đã cũ kỉ.

Bước vào nhà, anh thở hắt ra một tiếng thật dài như anh đã nín thở suốt cả quãng đường vậy.

Đặt con người trên lưng xuống chiếc giường, đáng lý ra chỉ dành riêng cho anh.
Sự mệt mỏi bắt đầu tìm đến anh. Anh vừa nắn, bốp cái lưng ướt đẫm, vừa đi ra
đóng cánh cửa lại.

- Em nặng thật đấy, Min à.

Rồi lại ngắm nhìn con người ấy một lần nữa. Dịu dàng.

Quay sang căn bếp, trên đó đã có một lọ thuốc màu hồng để sẵn, anh cầm lấy nó, tiến lại bên cậu.

Đỡ cậu ngồi dậy, anh cho lọ thuốc từ từ trôi nhẹ vào bên trong miệng. Vậy là yên tâm.

- Em sẽ ở đây với anh, vài ngày nhé!

Anh ngồi bệt xuống đất, gác đầu trên đôi tay, chìm đắm trong vẻ đẹp của con người trước mặt.

Anh đưa ngón tay miết theo từng đường nét hoàn hảo nơi gương mặt cậu.

Cậu có một vầng trán rộng. Da cậu trắng mịn. Đôi mắt không to nhưng đủ để hút và giam cầm hồn một người nào đó ở trong đấy. Mũi cậu cao như được một người họa sĩ tài ba vẽ nên. Dưới đó là đôi môi đỏ mọng, mềm mại. Ngón tay anh đã cho anh cảm thấy như thế. Anh muốn đặt vào đó một nụ hôn thật sâu, thật lãng mạn.
- Anh sẽ để dành nó đến lúc thật thích hợp, Min nhé!

Đôi mắt anh khẽ nhắm lại, anh chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó. Gương mặt anh hằn lên sự mệt mỏi, vất vả của việc đi bắt cóc. Nhưng đôi môi thì lại vẽ lên một nụ cười. Có thể là hạnh phúc.

---------------------------o0o-------------------

7 am: - Day 1:

Việc con người tên Min bị mất tích nhanh chóng được phát hiện. Đội ngũ chảnh sát được triệu tập. Bố cậu chính là cảnh sát trưởng. Ông cẩn thận quan sát từng mi li mét trong căn phòng cậu. Mẹ cậu thì tinh thần bất ổn. Nhạc nhiên. Hoảng sợ. Lo lắng. Hoang mang. Còn điều gì tệ hơn khi mà đứa con bị bắt cóc ngay khi có bố mẹ bên cạnh. JR, bạn thân của Min, đang ngồi bên cạnh mẹ cậu, an ủi bà.

Trong tâm can của JR bây giờ cũng đang hết sức rối bời. Chính JR là người đã phát hiện ra sự vắng-mặt-bất-thình-lình của Min. vì sáng nào, JR cũng đến, tự nhiên vào nhà, tự nhiên vào phòng, đủ để diễn tả mối quan hệ giữa 2 con người này.

Tiếng “ò e” của những chiếc xe cảnh sát từ sáng giờ cứ vang lên đinh tai nhức óc, khiến không khí càng trở nên nặng nề hơn.

Bố cậu đã phát hiện được một vật gì đó dưới cái chân giường thứ ba bên phải. Là một miếng vải. Màu đen. Một tia hi vọng lóe lên trong mắt bố cậu. Ông cẩn thận bỏ nó vào một cái túi, đưa chi lính về trụ sở xét nghiệm. Riêng ông vẫn tiếp tục tìm kiếm.

-----------------o0o-------------

3 pm – Day 1:

Min tỉnh dậy.

Cảm giác choáng váng là tất cả những gì cậu cảm thấy. Giống như vừa trải qua một cơn ác mộng dữ dội.

Cậu định đưa tay lên bóp trán như mọi người thường làm để giảm bớt sự nhức đầu. Nhưng cậu không thể nhúc nhích được đôi tay. Ngồi dậy cũng không được. Không cử động được.

Min bắt đầu cảm thấy sợ sệt. Đôi mắt cậu quét một lượt những gì cậu có thể nhìn thấy: trần nhà và căn bếp. Nhận ra hoàn toàn không phải là nhà của mình, cậu càng thêm lo lắng. Những giọt mồ hôi từ đâu bắt đầu túa ra.

- Có ai không? Có ai ở đây không?

Cậu có thể nói được. Ơn trời.

- Em tỉnh rồi à? – Một giọng nói trầm ấm cất lên ở đâu đó trong căn phòng.

Có lẽ như bây giờ chỉ có đôi mắt và miệng cậu có thể hoạt đổng được. Àh còn mũi và tai nữa.
- Anh là ai? – Vẫn chưa nhìn thấy bóng con người nào xuất hiện cả, đôi mắt cậu cứ nhìn dao dác hết bên phải sang bên trái.

Từ dưới góc giường bên trái lù lù xuất hiện lên một cái đầu, mặt còn ngái ngủ, đôi mắt vẫn nhắm chặt lại, làm hiện rõ hàng lông mày rậm nhưng tuyệt đẹp.
Anh không có dấu hiệu gì gọi là sẽ mở mắt và trả lời những thắc mắc của cậu về căn phòng lạ lùng này. Và cả anh nữa.

Bỗng nhiên, có điện thoại vang lên.

Anh đứng phắt dậy, đôi mắt mở to đầy tỉnh túc, tưởng dưng như chưa từng tồn tại sự ngái ngủ nào trên đó.

Anh bước thật nhanh, chụp lấy điên thoại.

Đôi lông mày rậm kia từ từ xích lại gần nhau.

Mặt anh cau có hẳn đi.

Nghe xong, anh để điện thoại về chổ cũ, vẳn vòi nước ở bếp và cho cả cái đầu mình vào đó.

Sau đó, anh tiến đến chiếc giường, đứng trước mặt cậu. Vẻ khó chịu ban nãy, dường như biến đi đâu mất.

- Bây giờ, anh có việc gấp phải đi. Hẹn em tối nay.

Không cần câu trả lời từ cậu, anh vào phòng lấy vài thứ cần thiết rồi phóng nhanh ra cửa. Khóa lại.

Ra khỏi cánh đồng tiền về thành phố. Đôi mắt anh bây giờ trở nên sắc và lạnh hơn bao giờ hết.

Anh cần phải giết chết một người…

----------------------o0o------------------

9 pm – Day 1:

Từ lúc ý thức được tình trạng bất lực của mình cho đến bây giờ, cậu chưa có một thứ gì vào bụng. Tuy nhiên, cậu không cảm thấy đói chút nào. Tâm trí cậu cứ lẩn quẩn trong hàng tá câu hỏi rằng: mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cho đến khi mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi cậu. Hương thơm càng lúc càng dày đặc hơn.

Anh đã về.

Anh mở cửa bước vào, trên tay là một túi, không phải gọi là một đống đồ ăn.

- Chờ anh có lâu không? Xin lỗi. Anh có mua những món em thích ăn này. – Anh tiến lại gần cậu, để một nụ hôn lên trán cậu, rồi đi thẳng về bếp, trước sự ngỡ ngàng của con người đang nằm bất động kia.

“ Tại sao con người đó lại biết mình thích ăn món gì.” Cậu nghĩ vậy, nhưng không thể thốt lên thành tiếng. Cậu đang bị hành động của anh làm cho rối trí.

Trong cái tầm nhìn hạn hẹp của cậu, anh đang đứng đó, đổ thức ăn ra. Một tư thế thật vững chải. Chẳng hiểu sao, cậu lại có cảm giác thật an toàn trong khi mình thì đang lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Em đang nghĩ cái gì thế? – Anh ngồi nép vào thành giường, luồng tay qua vai cậu, đỡ cậu ngồi dậy.

- Anh là ai? – Căn phòng này tương đối rộng. Bây giờ cậu đã nhìn thất được hầu như toàn bộ nó. Nhưng không rõ ràng. Trong phòng, duy chỉ có nơi cậu đang nằm và căn bếp là có ánh sáng.

- Thế em có sợ anh không? – Anh mỉm cười thật hiền, đưa một thìa thức ăn lên đút cho cậu. – Ăn đi. Em không đói à?

Cậu vẫn còn e dè trước những hành động khó hiểu của anh. Sự việc đang diễn ra trước mắt cậu thật mơ hồ. Đã cho cậu ăn, chắc anh không phải là một tên bắt cóc tống tiền. Thế thì việc này là cái quái gì?

- Tại sao tôi không thể cử động được?

- Việc đó thì… bí mật. Muốn biết thì bây giờ phải ăn đi cái đã. Anh nan nỉ cậu.

Và cậu đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Hoặc nghe theo cái bụng đang cồn cào của cậu.

- Nhưng rốt cuộc… anh là ai vậy chứ? Tôi không thể chịu nổi nữa những hành động lạ quắc và khó hiểu của anh. Anh là ai? Tại sao lại đưa tôi về đây? Bố tôi là cảnh sát trưởng đó. Anh không nhốt tôi ở đây lâu được đâu!

- Anh biết – anh chậm rãi tiếp lời cậu – Anh biết mà. Anh chỉ cần em ở đây với anh. Một vài ngày thôi. Trước khi anh không còn tồn tại trên đời nữa… được không? Anh hứa, em sẽ an toàn tuyệt đối khi ở đây. Anh hứa đó.
Sự tức giận của cậu tan dần, tan dần theo từng lời, từng cử chỉ của anh nói ra. Anh, hiện tại, chỉ như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Ngay đây, đúng lý ra người được thương hại phải là cậu, chứ không phải là anh. Anh là người làm mọi thứ rối mù lên kia mà. Cậu cảm thấy thật nực cười trước mớ suy nghĩ của chính mình.

- Nhưng… em muốn biết… anh là ai?

- Anh tên là Ron. Là một người rất yêu em. Vậy thôi nhé…

------------------------------o0o-----------------

7 pm – Day 5:

- Min à, anh về rồi…

Giọng anh tắt hẳn khi thấy cậu đang nghủ.

“Mới đi có một chút mà đã ngủ rồi. Heo thật! Anh lại gần, tắt cái ti vi mới mua được vài ngày. Sau đó, vào phòng tắm, cho dòng nước lạnh dội vào người. Thoải mái.
Anh trở ra, leo lên chiếc giường giờ đã đủ chỗ cho hai người.

- Em ngồi như vậy, chắc đã mỏi lắm rồi nhỉ? Anh xin lỗi, anh về hơi muôn. – Anh thì thầm vào tai cậu.

Anh nhấc bổng người cậu lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường trở lại. Anh nằm cạnh bên cậu. Lấy tay trái của mình đan vào tay phải cậu. Để đầu cậu ngã vào vai anh mà ngủ. Cảm nhận từng luồng hơi ấm tỏa ra từ bàn tay nhỏ bé ấy, sưởi ấm trái tim đã hóa đá từ lâu của anh. Mọi hợp đồng, kế hoạch, trong đầu anh tan biến hết, chỉ còn lại mỗi hình ảnh của cậu.

Lâu sau đó, anh vẫn không tài nào chợp mắt được. Cái cảm giác vừa tội lỗi, vừa hạnh phúc ấy cứ tràn ngập trong tim anh.

- Anh xin lỗi em, Min à. Anh xin lỗi vì đã bắt cóc em. Vì đã cho em uống thuốc để em không thể cử động được, để em phải phụ thuộc vào anh, để anh có thể nhìn thấy em hằng ngày, giúp em trong mọi việc sinh hoạt. Vì anh rất cần em. Em biết không, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ngày anh phải giết chết ông tổng giám đốc công ty Pledis, là bạn thân của bố em, phải không? Nhưng rốt cuộc thì anh không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Anh đã để ông ấy sống vào ngày sinh nhật của em. Em hôm ấy thật đẹp, đẹp đến nỗi làm tan chảy cả trái tim sắt đá này. Anh tưởng nó đã chết từ lâu lắm rồi. Nhưng em đã làm nó sống lại. Vậy mà, anh lại hận em ghê gớm, tại sao em lại là con trai của cảnh sát trường cơ chứ. Anh giận mình, giận cuộc đời, giận ông trời tại sao lại cho anh yêu em mà không thể nào có được em. Nhưng điều đó đối với anh bây giờ chẳng còn quan trọng nữa. Mà những giây phút được bên em như lúc này mới là điều anh thật sự quan tâm. Anh đang bị bố em truy nã, bị nhiều người truy lùng để tiêu diệt, là kẻ thù của tất cả mọi người. Không sớm thì muộn rồi anh cũng sẽ chết thôi. Linh cảm cho anh biết rằng nó đang đến rất dần. Nên, Min ơi… làm ơn đừng tỏ ra lạnh lùng với anh như vậy nữa nhé… làm ơn…

Anh quay sang cậu, mong cậu nãy giờ đã tỉnh giấc và nghe được nỗi lòng của anh, để rồi cảm thấy thật bất lực. Cậu đang ngủ rất ngon trong vòng tay của anh. Anh cảm thấy đau buốt lắm, muốn khóc cho vơi đi nhưng không tài nào làm được. Nước mắt có lẽ là một thứ xa xỉ nhất đối với anh, một thằng sát thủ xem mạng người như cỏ rác. Anh thiếp đi. Tim quặn đau từng hồi không ngớt.

Hai bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn.

------------------o0o---------------

8 am – Day 3:

Sau khi đã lo cho cậu ăn sáng no nê xong, anh cho cậu lên lưng và cũng đi dạo quanh cánh đồng.

- Ở nhà hoài chắc em chán chết, nhỉ?

Không ai đáp lời anh cả. Lần nảo cũng vậy. Anh luôn là người bắt chuyện, và cũng là người kết thúc câu chuyện ấy.

Từ ngày bị bắt cóc về, ngoài những câu dạng hỏi cung như “Anh là ai,” Tại sao này, Tại sao nọ thì cậu không bao giờ mở lời với anh. Dù là một kí tự.

Anh cũng chẳng buồng về điều đó.

Cảm giác của cậu lúc này, anh rất hiểu và thông cảm.

- min à, anh chỉ có một điều ước duy nhất thôi. Là được sống trong một căn nhà ven biển, nhỏ thôi nhưng nó phải có một khu vường, rộng như cánh đồng này càng tốt. Anh sẽ sống ở đó với người mình yêu thương nhất. Cùng nhau trải qua những năm tháng còn lại của cuộc đời. Rồi sinh con. Mà không có cũng được. Chỉ cần hạnh phúc là đủ. À còn một điều ước nữa chứ. Đố em là gì đấy? Hì. Là được thực hiện mong ước trên ấy cùng em…

Cậu đã quen thuộc với những kiểu bày tỏ tình cảm như thế này rồi. Cậu biết anh yêu mình chứ. Nhưng cậu không chấp nhận cái kiểu yêu là lạ như thế này. Ừ thì tại anh là một sát thủ, là một kẻ thù không đội trời chung với bố cậu nhưng anh có thể thay đổi mà. Bỏ cái nghề nguy hiểm này đi, kiếm cái gì đó lương thiện mà làm. Vậy thì có thể đàng hoàng theo đuổi cậu rồi. Chẳng lẽ vì yêu cậu mà anh không thể làm được những chuyện dễ như ăn cháo đó sao? Hừm.

- Àh phải rồi, hôm nay anh sẽ làm một cái giường mới cho hai đứa mình. Ngủ dưới đất hai đêm rồi, anh thấy lạnh lắm.

Anh nói là làm liền.

Anh để cậu ngồi dựa vào bức tường, đi thực hiện cái âm mưu: nằm-cùng-giường-với cậu.

Công việc không dễ dàng như anh tưởng. Mất cả buổi sáng mà anh chỉ mới làm xong phần nghuyên liệu thôi.

Cậu ngồi đó, mỏi lưng muốn chết nhưng không thèm mở miệng kêu anh cho mình nằm xuống. Một phần cậu không muốn nhờ vã vì còn đang hận anh lắm. Một phần thì lại thấy tội cho anh. Đi tới đi lui, cưa cái này, đục cái kia, quằn quại cả buổi đã tiêu hao hết của anh một lượng mỡ dự trữ đáng kể. Vì thế nên thôi.
Một tiếng… hai tiếng… năm tiếng…

- Xong! Cuối cùng cũng hoàn thành. Hihi. Nhìn cũng ổn mà, Min nhỉ? – Anh vui sướng reo lên. Còn cậu đã ngủ từ đời nào rối.

------------------------o0o---------------

5 pm – Day 6:

Nghe tiếng anh về, bỗng cậu thất vui trong lòng.

- Anh về rồi đó hả? Em… đói bụng. – giọng cậu nhỏ dần rồi tắt hẳn. Vì anh xem ra chẳng đoái hoài gì đến lời nói của cậu bây giờ. Cái gì đó rất hối hả bao kèm lấy toàn bộ hành động của anh. Anh chạy loạn xạ khắp ngôi nhà, trên tay cầm một túi rất to. Anh nhết đủ thứ vào đó. Quần áo, đồ ăn dự trữ, có cả lều và súng.

Mọi thứ đã đâu vào đấy. Bây giờ, cậu chính là việc quan trọng tiếp theo. Anh khoác lên người cậu một cái có măng tô thật dài, màu đen thẳm. Bế cậu lên đặt ra ngoài hiên của ngôi nhà. Anh trở vào, để một trái bom hẹn giờ ở phía dưới chiếc giường. Trở ra và khóa lại cẩn thận, anh cổng cậu băng qua con đường phía sau ngôi nhà, đi vào một khu rừng.

Cậu nằm im thin thít trên lưng anh. Cậu đinh rằng, hôm nay sẽ làm cho anh bất ngờ. Mọi thứ tối hôm qua, cậu đều nghe rất rõ. Và cậu nhận ra rằng, ở con người này, sự cô đơn đã độc chiến quá lâu. Lâu đến mức, anh chỉ thực sự sống, như anh đã bán linh hồn và cảm xúc cảu mình cho quỷ dữ cả rồi.
Trời nhá nhem tối. Xung quanh cả hai người lúc này, toàn là cây cối và bóng chiều này càng dày đặc hơn.

BÙM.~

Theo sau tiếng nổ kinh hoàng ấy là một đám khói trắng tỏa lên từ phía nam.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy anh? Chúng ta. Tại sao? – Cậu hoảng hốt, mặt tái xanh.

- Anh đã cho nổ căn nhà ấy – Anh nhìn về phía có đám khói bốc lên, mặt lo lắng.

- Tại sao?

- Anh nghĩ bố em đã tìm thấy tung tích của anh vì… - Anh thoáng thấy trong mắt cậu niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi nhắc đến bố. Đây có vẻ là một tin mừng đối với cậu nên anh nhập nhừng.

- Sao hả anh? Làm sao anh biết được?

- Hồi chiều anh vào thành phố, mua cho em vài bộ quần áo, thì phát hiện có người theo dõi mình. – Để tránh trực tiếp đối thoại với cậu, anh tập trung vào việc dựng lều cho đêm nay. – Và anh đã đánh lạc hướng nó, đánh nó. Rồi anh trở về nhà. Mọi chuyện lúc sau thì như em đã thấy.

- …

- Có thể đó không phải là người của bố em, mà là của một tập đoàn nào đó. Mà cũng chẳng biết được. Ai chẳng muốn giết chết thằng Ron này cơ chứ!... Em có thấy lạnh không?

Cậu lắc đuầ thay cho câu trả lời.

Anh quay đi, tiếp tục công việc của mình.

Dù biết rằng,anh với cậu, chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, nhưng cậu, từ ngày gặp anh, luôn mơ hồ cảm thấy có một sợi dây liên kết lạ lùng giữa cậu và anh. Nhưng bây giờ thì khác, xa lạ đến tuyệt vọng. Bỗng dưng cậu cảm thấy buồn.

- Xong, bây giờ anh đi nhặt cây khô. Anh sẽ để em trong cái lều này. Yên tâm là trong rừng này chẳng có con nào lớn gan dám ăn thịt em đâu. Mà có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cứ hét lên. Chỉ cần nghe tiếng là anh xuất hiện liền. Thật đó. – Câu nói của anh làm cậu phì cười. Một nụ cười rất đẹp, đầy vẻ tin tưởng – Kohng6 tin à? Anh có giác quan của sát thủ cơ mà.
Vậy là anh đi. Được một hồi lại quay trở về lều.

- Thôi. Cõng em đi theo luôn cho rồi. Để em lại một mình, sợ ma rồi ngất nữa không chừng.

Cậu lại cười. Thật sự là nãy giờ, cậu cũng sợ thật. Nhưng thay vào đó lúc này là tự nhạc nhiên. Cái gì về cậu anh cũng biết, thế mà cậu chỉ biết mỗi tên anh và cái nghề nghiệp rùng rộn của anh.

- Anh có thấy không công bằng lắm không? – Trên cái lưng ấm áp của anh, cậu hỏi.

- Cái gì không công bằng?

- Thì anh biết mọi thứ, còn em thì không – Đây là lần đầu tiên cậu xưng “em” với anh. Câu chuyện hôm qua đã chạm được đến trái tim cậu. Và cả sự ân cần của anh mấy ngày hôm nay nữa.

- Àh. Em đừng nên biết làm gì! Chẳng hay ho đâu. Điều bây giờ em cần biết đó là: Thứ nhất, ngày mai, anh sẽ đưa em đến “căn cứ” thật sự của anh. Thứ hai, anh yêu em nhiều lắm, nhiều hơn cả chính bản thân anh. Anh biết, 6 ngày nay, lúc nào anh cũng nói với em câu đó. Nhưng hôm nay, anh thật sự nghiêm túc. Người ta nói sát thủ không cần yêu và cũng không được phép yêu. Nhưng ai có thể điều khiển được trái tim mình hả em? Min à, em không yêu anh cũng được, chỉ cần em chấp nhận tình cảm của anh là đủ. Nếu được anh có thể làm tất cả, hi sinh mọi thứ vì em.

- Vậy… anh có thể… từ bỏ… cái nghề sát thủ này vì em không?

- … Ngoại trừ việc ấy.

- Tại sao vậy? Anh nói anh có thể làm tất cả mà. Cái nghề ấy có gì hay ho mà anh lại giự khư khư như vậy chứ! – Cậu nổi giận một cách vô cớ. Chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao.

- bây giờ thì không thể…

- Không thể!? Không thể!? Vậy thì tình cảm của anh chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm tầm thường. Tôi cứ tưởng nó cao thượng lắm cơ đấy.

- Min à, không phải vậy đâu, chỉ là… Hãy hiểu cho anh. Xin em…

- …

Đêm đó, anh vẫn nằm cạnh cậu. Nhưng bàn tay anh đã không thể đan vào tay cậu nữa rồi…

--------------------------o0o----------------------

3 pm – Day 2:

- Em có thấy ngứa ngáy trong người không?

- …

- Hai ngày rồi chưa tắm rửa gì mà không thấy khó chịu sao? – Anh bây giờ ra bộ mặt vô cùng “dê cụ”. – Hay là… để anh tắm cho em nhé!

- KHÔNG CẦN! – Cậu hét lên.

Mặc kệ, anh vẫn cứ bế cậu vào phòng tắm.

- Tôi đã bảo là không cần cơ mà. Bỏ tôi xuống. Có nghe không?

- Có gì mà phải ngại hả Min? anh chỉ đang giúp em sạch sẽ thôi mà. Chẳng có gì xấu cả đâu. Thế đó. – Cái đó thì có trời mới biết được.

- … - Cậu không phản kháng vì biết rằng có phản kháng cũng vậy thôi. Chỉ biết cái cầu trời cho nó qua mau mau.

Để cậu xuống cái bồn tắm, anh đi vặn vòi nước, lấy những thứ cần thiết cho việc tắm gội và đi chuẩn bị sẵn một bộ quần áo mới. Của anh.

Anh bắt đầu cởi chiếc ao sơ mi của cậu từ hôm bữa. Khoảng cách của cậu với anh bây giờ thật gần. Gần lắm. Có thể làm cho người ta cảm thấy bối rối.
Đầu tiên là phần vai trắng nõn hiện ra.

Sự ngại ngùng bắt đầu hiện lên. Ngày một rõ lên. Đôi mắt cậu nhắm chặt lại. Không thể nào chấp nhận cái tình cảnh này được mà. Gương mặt cậu tổng thể đã chuyển sang một màu đỏ rực.

Nhìn biểu hiện của cậu, anh thấy buồn cười thế nào í.

- Cười cái gì! Tắm nhanh đi!

Đôi lông mày nhíu lại khi cậu cảm thấy mình đang bán nude trước mặt một thằng con trai lạ. Và khùng nữa.
Vắt cái áo lên cái móc phía trên. Anh ngồi xuống, ngắm nghía cái phần trên của cậu. Xem ra, “bo đì” của cậu cũng thuộc dạng hoàn mĩ. Ngực cậu cùng với hai cái nhũ hoa hồng hồng làm cho nửa trên cậu giống như thân hình của một người con gái chưa phát triển đầy đù [=))~]. Nhưng nhưng cái múi bụng chưa rõ ràng càng làm nó thật mất cân xứng. Chỉ với nhiêu đó thôi, đã làm cho tâm can anh trở nên rạo rực. Cái cảm giác chiếm hữu vùng lên dữ dội.

Không thấy động tĩnh gì, cậu mở một con mắt để xem tình hình thế nào, thì bắt gặp cái bản mặt rất chi là khó chịu của anh, liền nhắm mắt lại. Chặt hơn ban nãy.
- Làm gì mà im ru thế? Không tắm nữa à!

- Ờh… Ờh… Có chứ! Tắm chứ.

Anh định xả vòi nước vào đầu cậu, thì chợt nhận ra là chưa cởi quần. Vậy là đi cởi quần.

Trời ơi, chắc cậu chết vì xấu hổ với cái con người này mất.

Anh để cậu dựa vào người anh, tay cầm cái quần kéo mạnh một phát ra luôn. Xong cái quần thứ nhất, liền đến cái quần thứ hai. Lần này thì anh hơi chần chừ. Nhưng rốt cuộc nó cũng được phóng thoát một cách nhanh chóng. Trong cái bên trong ấy thật dễ thương!

Nước… Chà… Cào… Nhồi. Kì. Lại chà. Khắp người. Lại kì. Từng bộ phận cơ thể. Rồi nước. Vậy là tắm xong.

Cậu thở phì nhẹ nhõm, sau một quá trình chăng thẳng đầu óc với hàng loạt cái hành động vào những nơi nhạy cảm. Thậm chí thỉnh thoảng, cậu cũng thấy bứt rứt, khó chịu sao sao. Riêng anh thì phải kiền chế từng giây. Những tiếng “ực” vang lên với tần suất rất lớn.

Kể cả khi cậu đã tươm tất, thơm tho trong bộ y phục mới, mà mặt cậu vẫn không ngừng đỏ ửng lên.

Một trải nghiệm mà chắc có xuống một, cậu cũng không thể quên được.

-----------------o0o---------------

2 pm – Day 12:

“Căn cứ” của anh thực sự là rất hoành tráng. Trang bị đầy đủ. Áo giáp, quần giáp, các loại súng, từ nhỏ đến trung bình rồi lớn, có cái lớn bằng cả chiếu dài cái bàn, bom, đạn đều có mặt trong “căn cứ” của anh. Bên ngoài, còn được bao phủ cả một lớp sắt thép nữa.
Mới đầu vào, cậu phải há hốc mòm ra vì độ “an toàn tuyệt đối” của nó.

Nhưng riết cậu cũng quen với cái không khí ngột ngạt trong đó.

Lúc này, cậu đang ngồi coi anh móc cái viên đạn kệt ở bắp tay bên phải ra. Một cảnh tượng hãi hùng. Vậy mà, anh tỉnh như là đang được xoa bóp.

Cỡ cả nửa tiếng sau, viên đạn mới được lấy ra. Máu bắt đầu túa ra liên hồi. Sự đau đớn dần hiện rõ trên gương mặt anh. Anh bỏ viên đạn xuống một cái khay, rồi vội vàng lấy cái băng trắng quấn chỗ vết thương lại. Chẳng bao lâu, cái bang cũng chuyển tahnh2 màu đỏ luôn. Lấy một cái băng khác, lần này anh siết chặt hơn. Xong anh đi uống một loại thuốc gì đó. Các gân trên tay dần dần giãn ra. Gương mặt anh cũng dễ chịu hơn. Anh ngồi đó thở một cách khó khăn một lúc lâu. Sau đó, anh tiến lại gần cậu. Bằng cánh tay không bị thương, anh mở miệng cậu ra, cho vào đó một viên thuốc khác.

- Anh cho tôi uống cái gì đây? – Vừa dứt câu, cậu cảm thấy các cơ của mình đã hoạt động trở lại.

- Em đi đi. – vẻ lạnh lùng toát ra từ anh làm cậu đôi chút ngạc nhiên. – ra khỏi “căn cứ”. Đi vào con đường phía sau ấy, nó sẽ dẫn em tới một con sông. Đi dọc theo con sông, em sẽ thấy một người con gái tóc vàng, mảnh dẻ, cô ấy sẽ đưa em về thành phố!

- Còn anh thì sao?

- Chết! Trong vòng 1 giờ nữa, anh sẽ chết! Em chạy nhanh đi. Chần chừ là không kịp.

Cậu không biết làm gì bây giờ nữa. Chỉ chạy hay dìu anh theo. Trong vài ngày ngắn ngủi sống cùng anh. Đó có phải là tình yêu hay không thì cậu cũng không rõ nữa. Nhưng thời điểm hiện tại, không phải là lúc để xem xét nó.

Cậu quyết định sẽ dìu anh theo, sau vài phút đắn đo.

Nhưng anh đẩy cậu ra.

- Anh sẽ chết thôi. Trốn hay không trốn đi nữa thì cũng không thể thoát được. Hãy chạy đi mà! Anh không muốn em phải chết. Những ngày nay, anh đã có lỗi với em rất nhiều rồi. Hãy để anh cảm thấy cái chết của mình là một việc xứng đáng em nhé! Nếu có duyên, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh hứa sẽ không để mất em nữa đâu. Anh hứa đó…

Một giọt nước mắt, rơi nhẹ xuống đôi gò má của anh. Lần đầu tiên anh được khóc. Nhưng chắc đây cũng chính là lần cuối cùng.

- Đi đi mà… - anh gào lên, những hàng nước mắt từng đợt liên tiếp nhau chảy xuống.

- Min à, hãy chạy đi…

Cậu chạy. Nhưng chạy về phía anh. Cậu hận anh. Hận cho những căm tức mà cậu phải chịu đựng 12 ngày nay. Hận cho những nỗi xúc động vì những câu chuyện của anh. Hận cho những ngại ngùng về thân xác giữa anh và cậu. Hận cho những cảm xúc không tên đang ngập tràn trong tim cậu. Lúc này nụ hơn như kéo dài mãi. Môi cậu thật mềm mại. Giống như anh đã cảm giác trước đây. Đây hoàn toàn không phải là nụ hôn anh mong đợi. Nhưng nó khiến anh hạnh phúc hơn bao giờ hết. Niềm hạnh phúc lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể anh. Cảm giác như anh đã có một tình yêu thực sự. Anh thấy lòng mình thật thanh thản…

- Cảm ơn anh…

Ngay lúc đó, tiếng còi báo động có kẻ đột nhập vào “căn cứ” vang lên dữ dội.
- Không kịp nữa rồi. Không kịp nữa rồi – Anh không cần quan tâm đến cái chết của mình nữa, anh đang rất lo sợ cho tính mạng cũa cậu – Min à, nắp xuống hầm này. Nằm yên đó. Chuyện gì cũng không được ra khỏi đó. Nghe không?

- Nhưng…

- Nhanh lên. NHANH!!!

Mọi chuyện sau đó diễn ra nhanh chớp mắt.

Anh ngã xuống chỉ với một tiếng súng.

Cậu nghe thấy tiếng anh ngã xuống, như một nhát dao cứa vào tim cậu. Nước mắt cậu rơi xuống. Anh đã chết. Đã chết vì cậu. Vì anh. Và vì tình yêu vừa chớm nở của cậu và anh…

-------------------o0o-----------------

Hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng vậy.

Ban đầu rất nhỏ.

Rồi to dần…

To đến mức nào đó…

Nó sẽ rất đẹp, lấp lánh sắc màu

Và rồi… BỤP!

Nó vỡ tan như chưa từng tồn tại.


---------------- END ----------------------

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
Powered by: vBulletin 1.0 © Jelsoft Enterprises Ltd
© 2012 Chiplove
Fm PunBB - Rip by